[Nếu như anh yêu em] Chương 39: Khổ nhục kế

Thường Tương Tư đứng im bất động, ánh mắt nhìn thẳng Trương Vãn, cô ta có vẻ như kinh ngạc, nhưng lập tức lại bồi thêm một câu : “ Cô không nghe thấy tôi nói gì ư ? ”
Bạch Văn Nguyên ngẩng đầu cười đùa với bạn bè, nghe thấy tiếng Trương Vãn sắc nhọn, nhíu mày, nhìn thẳng phía trước, lại thấy Thường Tương Tư đỏ mặt đứng giữa hiên chạy, chạm phải ánh mắt cô, cô gái này còn híp híp mắt .

“Tương Tư, sao em lại tới đây?” Bạch Văn Nguyên vội duỗi tay định đẩy mấy người đang chắn trước mặt ra, không ngờ lại làm đau vết thương, mặt nhăn nhó.

Trương Vãn ưỡn thẳng người, cười nói : “ Anh Nguyên, đó là người quen của anh hả ? ”
Bạch Văn Nguyên vẫy tay với Thường Tương Tư : “ Tương Tư, em lại đây, anh ra mắt cho em mấy người, họ đều lớn lên cùng anh — — ”
Thường Tương Tư đi đến bên cạnh xe lăn của anh, môi mím chặt .
“ Đây là em trai anh, Bạch Văn Uyên, em đã từng gặp rồi đó. ” Bạch Văn Nguyên chỉ vào Bạch Văn Uyên rồi lại chỉ vào Hướng Viên nói : “ Bên cạnh là Hướng Viên, bên kia là Phương Tuấn và Thẩm Xuyên. ”
Thường Tương Tư lần lượt gật đầu với những người đó, bắt đầu những chàng trai trẻ chẳng định chăm sóc đến cô, nhưng thấy Bạch Văn Nguyên tráng lệ trình làng, họ cũng tráng lệ chào hỏi cô, lại không ngừng nhìn sắc mặt Trương Vãn .
Quả nhiên, Bạch Văn Nguyên không trình làng Trương Vãn, chỉ nói : “ Đây là bạn gái tôi, Thường Tương Tư, sau này mọi người sẽ liên tục gặp mặt. ”
Thường Tương Tư liếc Trương Vãn một cái, cúi đầu nhìn cánh tay và đùi anh quấn đầy băng gạc, trên mu bàn tay toàn vết bầm tím, nói : “ Anh bị làm thế nào vậy ? ”
Bạch Văn Nguyên hắng giọng vừa định nói, ngẫm lại lại thấy không ổn, vội nói với mọi người xung quanh : “ Tôi không có chuyện gì, những cậu đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi. ”
Nghe là hiểu Bạch Văn Nguyên muốn có quốc tế hai người với bạn gái, mọi người kéo nhau tản ra, Bạch Văn Uyên chưa đi vội mà còn thử thăm dò gọi Trương Vãn : “ Vãn Vãn, đi cùng đi ! ”
Sắc mặt Trương Vãn rất xấu, nén giận, không thèm chú ý đến Bạch Văn Uyên, nói : “ Anh Nguyên, em đẩy anh vào phòng bệnh nhé ! ”
Bạch Văn Nguyên cười hì hì nói với Thường Tương Tư : “ Tương Tư, sao em chậm hiểu thế ? Tới cũng tới rồi, còn làm phiền Trương Vãn đẩy anh, mau cảm ơn người ta đi. ”
Một câu phân loại số lượng giới hạn, cơn giận trong lòng Thường Tương Tư giảm đi vài phần, nói với Trương Vãn : “ Cảm ơn cô, để tôi đẩy đi ! ”
Cô dứt lời liền đặt tay lên cán xe lăn, Trương Vãn không buông tay, hai người lập tức giằng co .
Thường Tương Tư giương mắt nhìn Trương Vãn, trong ánh mắt mang theo kiên cường. Trương Vãn trang điểm tinh xảo, nhìn đôi mắt đối lập trắng đen rõ ràng tựa như một dòng nước suối, sắc môi vừa đỏ vừa bóng, không chút phấn son, bỗng dưng khiến cô ta trở nên dong chi tục phấn .
Thường Tương Tư dồn sức vào tay đẩy xe lăn đi, Trương Vãn trượt tay ra, cô nói : “ Trương tiểu thư, cảm ơn cô. ”
Trương Vãn chán nản, khớp hàm cắn chặt .
“ Sao lại đứng trên hiên chạy thế này ? ” Tiếng Trương Thạc từ phía sau truyền đến : “ Tôi vừa thấy mấy người Văn Uyên đi về, xong hết rồi hả ? ”
Trương Vãn quay đầu, gọi một tiếng : “ Anh — — ”
Trương Thạc ôm một bó hoa tươi, xách theo một rổ quả, tươi cười đi đến, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thường Tương Tư, mặt anh ta cứng đờ, sau đó ra vẻ tự nhiên nói : “ Văn Nguyên, vết thương thế nào rồi ? ”
Bạch Văn Nguyên bất giác nhìn Thường Tương Tư, lại thấy ánh mắt cô gái này liếc qua liếc lại giữa Trương Thạc và Trương Vãn, ở đầu cuối dừng trên người anh, suy tư gì đó .
Bạch Văn Nguyên cảm thấy ngày càng không ổn, nói cho có lệ : “ Ổn rồi, khâu xong nghỉ ngơi một thời hạn là được. Tôi đã nói không phiền mọi người đến rồi, dù sao cũng là vết thương nhỏ — — ”
“ Anh nằm ở phòng nào đấy ? ” Trương Thạc tự nhiên nói : “ Vãn Vãn, mau dẫn mọi người vào đi ! ”
Trương Vãn nghiêng người đi lên phía trước, đẩy cửa phòng đang khép hờ ra : “ Là căn phòng này. ”
Thường Tương Tư đẩy xe lăn vào, Trương Vãn giũ lại ga giường, Bạch Văn Nguyên khó khăn vất vả ngồi lên nói : “ Không bị thương vào động mạch chủ, số tôi cũng may lắm ! ”
Trương Thạc đặt hoa tươi và rổ quả lên bàn, Trương Vãn lập tức đi tìm lọ hoa cắm hoa, còn lại Thường Tương Tư đứng trơ trọi .
“ Tương Tư, em rót nước cho anh Trương đi. ” Bạch Văn Nguyên hô .
Thường Tương Tư gật đầu, nhìn xung quanh phòng bệnh, tìm thấy ấm nước và cốc bèn cầm vào phòng nước rửa thật sạch .
Trương Vãn đang rót nước vào lọ hoa trong phòng nước, thấy Thường Tương Tư đến, không nói một lời, chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới : “ Sao cô tới chậm thế, chỗ làm cách đây xa quá hả ? ”
Thường Tương Tư cúi đầu mở vòi nước, rửa thật sạch cốc và ấm nước rồi dùng khăn lông lau khô, nói : “ Anh ấy không cho tôi biết. ”
Trương Vãn nhướng mày, vờ vịt : “ Tại sao lại thế ? Cô chính là bạn gái anh ấy mà ! ”
“ Cô nói rất đúng, yếu tố này tôi sẽ tranh luận với anh ấy. ” Thường Tương Tư bình tĩnh nói, đổ nước đầy ấm rồi xách ra .
Trương Vãn nhìn vẻ mặt chứng minh và khẳng định của cô, giận dỗi ném hoa vào chậu nước, chỉ là một cô nhóc thông thường, dựa vào đâu mà dám kiêu căng ngạo mạn .
Lúc Thường Tương Tư về phòng bệnh, Bạch Văn Nguyên đang kể lại tận tường chuyện bị thương cho Trương Thạc : “ Tôi đi bắt một bọn cướp có cầm dao, tên đó bắt người rình rập đe dọa, nhân lúc tên đó bồn chồn thì tôi giật lấy con dao, tên đó cầm dao chém lung tung, tôi sợ con tin bị thương nên giơ tay chắn. ” Anh thấy cô quay trở lại, sắc mặt lạnh băng, dừng lại một lúc mới nói : “ May mà tôi mặc quần áo dày nên chắn được phần lớn lực, nếu không sẽ bị chém đến tận xương. ”
“ Anh không sợ tí nào ư ? ” Trương Thạc nói đùa : “ Tôi cứ thấy ai cầm dao là lại tránh xa — — ”
“ Tôi chỉ chú ý phía trước có nhiều người vây quanh làm tên đó căng thẳng mệt mỏi, cơ bản không quan tâm tới phía sau. ” Bạch Văn Nguyên còn rất bình tĩnh : “ Chuyện này phải ra tay vừa chuẩn vừa tàn khốc, vụt mất thời cơ là sẽ không còn nữa. Bọn cướp không hề tự trấn áp cảm hứng, hơi chậm một chút ít có khi là cả một mạng người. ”
Thường Tương Tư ấn xuống công tắc nguồn trên ấm nước, chờ nước sôi .
Trương Thạc lại nói : “ Chẳng lẽ anh lại đón năm mới ở bệnh viện ? Chú dì đâu rồi ? Bọn họ có biết không ? ”
“ Họ đã biết rồi, Văn Uyên báo lại cho họ, sau khi biết chỉ bị thương bên ngoài thì yên tâm. Tết năm nay bọn họ còn bận công tác làm việc, Thiến Thiến và Văn Uyên muốn ra quốc tế chơi, tôi ở lại thành phố B. ” Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư đưa sống lưng về phía mình, cô đang chuẩn bị sẵn sàng pha trà, cười nói : “ Đón Tết cùng Tương Tư. ”
Trương Vãn ôm lọ hoa tươi đi vào, đặt trên đầu giường, vui tươi nói : “ Anh Nguyên xem có đẹp không ? ”
“ Không tồi — — ”
“ Anh nói qua loa thế ! ” Trương Vãn bất mãn : “ Không tồi ở chỗ nào ? ”
Nước sôi, Thường Tương Tư rót nước vào hai cốc trà, đưa cho Trương Thạc trước, Trương Thạc khách khí : “ Cảm ơn — — ”
“ Không có gì. ” Thường Tương Tư khàn giọng nói, lại đưa một cốc cho Trương Vãn, cắt ngang lời truy vấn Bạch Văn Nguyên của cô ta .
Trương Vãn giơ đôi tay đang ướt lên xin lỗi : “ Cô thấy đấy, tôi không tiện cầm, cô hoàn toàn có thể đặt lên tủ đầu giường giúp tôi không ? ”
Thường Tương Tư cúi người đặt cốc nước xuống, nói với Bạch Văn Nguyên : “ Anh uống nước ấm nhé ? ”

“Ừ!” Bạch Văn Nguyên quay sang nói với Trương Thạc: “Anh xem, bên tôi cũng không có vấn đề gì lớn, không làm phiền anh và Trương Vãn nữa, có Tương Tư chăm sóc tôi là được rồi.”

Trương Thạc lập tức đứng dậy, kéo Trương Vãn đi : “ Vậy thì tạm biệt, có nhu yếu gì thì cứ gọi cho tôi thông tin một tiến nhé. ”
Phòng bệnh không còn người, Thường Tương Tư cầm cốc nước ấm đưa cho anh, Bạch Văn Nguyên duỗi tay tỏ vẻ bản thân mình không tiện, bĩu môi, cô đứng dậy cầm cho anh uống .
Bạch Văn Nguyên cười nói : “ Vừa rồi Văn Uyên cầm điện thoại cảm ứng của anh, nó nói cho em hả ? ”
Thường Tương Tư không vấn đáp, đặt lại cốc lên quầy, tiện tay đóng cửa phòng, xoay người dựa vào tường, yên tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên .
Một lúc sau, Thường Tương Tư nói : “ Bạch đại ca, tình hình vết thương của thế nào rồi ? ”
“ Anh ổn rồi, nằm viện tĩnh dưỡng mấy ngày, thay thuốc vài lần, nếu không nhiễm trùng hay chuyển biến xấu là hoàn toàn có thể về nhà, sau đó đến kiểm tra theo hẹn. ” Bạch Văn Nguyên nhìn bộ dáng yên lặng trước bão táp của Thường Tương Tư, cẩn trọng vấn đáp : “ Thủ tục xuất nhập viện do đồng nghiệp cùng đơn vị chức năng anh tới giải quyết và xử lý, cũng đã tìm giúp anh một người giúp việc rồi. Em không cần phải đến trông anh đâu, phiền phức lắm, đợi đến khi nào anh ra viện sẽ báo lại với em — — ”
“ Nói tóm lại là không nguy khốn đến tính mạng con người đúng không ? ” Thường Tương Tư tổng kết .
“ Không, anh bảo đảm an toàn mà ! Còn hoàn toàn có thể tung tăng nhảy nhót cơ ! ” Bạch Văn Nguyên phủ nhận .
“ Vì sao anh không liên lạc với em ? ”
Bạch Văn Nguyên tâm lý một lúc : “ Bố mẹ anh không ở thành phố B, ông nội đã lớn tuổi rồi không tiện quấy rầy, em gái quá nhỏ chưa từng trải qua việc gì. Vì thế số điện thoại thông minh khẩn cấp anh lưu ở đơn vị chức năng là Văn Uyên — — ”
Thường Tương Tư không hé răng, sau một lúc lâu mới nói : “ Hình như anh khá thân với hai đồng đội họ Trương kia nhỉ ? ”
“ Bình thường thôi. Nửa năm nay cũng chẳng gặp quá vài lần. ” Bạch Văn Nguyên biết chuyện này đã tới, thật cẩn trọng vấn đáp cô .
“ Vậy có nghĩa là nửa năm trước anh gặp rất nhiều ? ” Thường Tương Tư bình thản nói : “ Tuy rằng đang mùa đông phải mặc nhiều quần áo nhưng em thấy ngực cô ta rất to. ”
“ Em ghen à ? ” Bạch Văn Nguyên cười gượng : “ Anh cũng chẳng biết ngực cô ta có to hay không — — ”
“ Anh đừng nói sang chuyện khác. ” Thường Tương Tư nói : “ Ánh mắt cô ta như hai con dao nhỏ muốn đâm chết em. ”
Bạch Văn Nguyên Để ý đến một chút ít, trầm ngâm nói : “ Có lẽ cô ta yêu thầm anh — — ”
Thường Tương Tư đứng dậy, đến bên mép giường ngồi xuống ; “ Bạch đại ca, những anh có quan hệ gì ? ”
“ Không có quan hệ gì cả. ”
“ Ngay cả bạn hữu thông thường mà anh cũng không chịu thừa nhận ư ? ”
Bạch Văn Nguyên thầm mắng một tiếng, cô nhóc chết tiệt kia lại giăng bẫy trong lời nói với anh .
Thường Tương Tư ngẫm nghĩ : “ Bạch đại ca, anh có tin em không ? ”
“ Tin ! ” Bạch Văn Nguyên khẳng định chắc chắn, so với nhân phẩm của Thường Tương Tư anh vô cùng nắm chắc .
“ Em cảm thấy hai đồng đội nhà họ Trương kia không phải người tốt. ” Thường Tương Tư nhìn thẳng vào mắt anh : “ Sau này anh đừng qua lại với bọn họ nữa được không ? ”
“ Cái này có lẽ rằng hơi khó. ” Bạch Văn Nguyên ngay thật nói : “ Bọn họ là họ hàng với mẹ của Văn Uyên, nể mặt Văn Uyên nên anh cũng không hề không chú ý tới. Không qua lại có lẽ rằng khó, anh chỉ hoàn toàn có thể cố gắng nỗ lực ít gặp hơn thôi. ”
“ Anh không hỏi em rằng vì sao em lại nói vậy ư ? ” Thường Tương Tư bình tĩnh nói : “ Anh không cảm thấy em thế này rất ngang bướng sao ? ”
Bạch Văn Nguyên cố gắng nỗ lực động não, hiện tại cô nhóc này đang hỏi dò anh, anh không đoán được mục tiêu của cô, nhìn nhận lời cô muốn nói tiếp đó. Lúc Thường Tương Tư nhìn thấy Trương Vãn biểu lộ khá thông thường, rõ ràng là cô không quen cô ta, nhưng kể từ khi Trương Thạc Open, vẻ mặt cô lập tức đổi khác, rõ ràng là cô nhận ra Trương Thạc. Cái đầu nhỏ đáng yêu của cô đã suy diễn quan hệ giữa anh với đồng đội Trương Thạc, một bên bí mật nhắc nhở anh nhân phẩm của Trương Thạc không tốt, một bên là vì khám phá cho bản thân, một mũi tên trúng hai con chim .
Bạch Văn Nguyên buồn rầu, anh hoàn toàn có thể có trăm ngàn giải pháp đối phó với phạm nhân, nhưng lại không muốn sử dụng với cô, chỉ đành nói : “ Bởi vì vốn dĩ cái nhìn của anh và em giống nhau. ”
“ Vậy ư ? ” Thường Tương Tư xem xét một chút ít, đùng một cái hỏi : “ Anh với Trương Vãn từng lên giường rồi hả ? ”
Bạch Văn Nguyên suýt chút nữa chết vì bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn cô : “ Em muốn chết à ? ”
Thường Tương Tư tự nói : “ Bây giờ em mới thấy trông cô ta rất quen, ngày tất cả chúng ta gặp lại, chính cô ta là người khoác tay anh phải không ? Sau đó, gần như là ngày nào chúng ra cũng gặp nhau, mặc dầu không gặp được thì sẽ liên lạc qua gọi và gửi tin nhắn, em tin anh không phải người bắt cá hai tay. Vì thế chắc như đinh anh đã gặp cô ta rất nhiều lần trước khi tất cả chúng ta gặp lại. Phụ nữ có tính chiếm hữu rất mạnh so với người đàn ông của mình, mặc dầu hai người chưa lên giường thì cũng có quan hệ thân mật. ” Cô ngước mắt nhìn Bạch Văn Nguyên : “ Anh, anh thấy em nói có đúng không ? ”
“ Hơn nữa, em còn chê ngực em nhỏ — — ” Thường Tương Tư cười : “ Có đối tượng người tiêu dùng so sánh rồi nhỉ ? ”
Bạch Văn Nguyên thật sự muốn đi chết .
Thường Tương Tư nhìn biếu cảm của anh, biết thực sự không khác lắm với những gì mình đoán, cô không kìm được giận tím mặt, nhưng lại không biết nên giận cái gì, liên tục nói : “ Không chỉ có một mình cô ta đâu nhỉ ? Nếu chỉ có một mình cô ta, hoặc quan hệ giữa hai người rất thân mật thì chắc như đinh cô ta sẽ kiêu ngạo hơn giờ đây nhiều. ”
Bạch Văn Nguyên liếc mắt nhìn vẻ mặt chắc như đinh của cô, biết không lừa được, đành nói : “ Em muốn nghe anh nói thật sao ? ”
“ Em muốn. ”
“ Vậy thì em phải hứa không tức giận, không chạy, càng không được nói chia tay. ” Bạch Văn Nguyên trang nghiêm nói, hiện tại anh đang thiếu tay thiếu chân, không hề đuổi theo cô .
“ Hừ — — ” Thường Tương Tư cười lạnh : “ Xem ra trường hợp rất nghiêm trọng nhỉ ! ”
“ Em — — ” Bạch Văn Nguyên giơ tay, chẳng may chạm phải vết thương, đau đến mức co rúm người lại. Anh nghĩ, đệch mợ, nói thế nào cũng chết !
Thường Tương Tư nhìn anh một giây trước còn can đảm và mạnh mẽ như hổ báo, một giây sau đã rơi vào trạng thái tê liệt body toàn thân, thật muốn bóp chết tên hay diễn trò khổ nhục kế này .
Hết chương 39

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://datxuyenviet.vn
Category: Blog

Đánh giá post
0/5 (0 Reviews)

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *